Nếu Cung Bảo Đinh không thắng được Nhan Bích Thanh thì vào thời điểm mấu chốt Đinh Minh Quang có thể kích hoạt ám chiêu, kéo dài thời gian giúp Cung Bảo Đinh chạy trốn.

Đinh Minh Quang cũng không muốn Cung Bảo Đinh bị thương nặng mới khỏi lại chết trong nhiệm vụ.

Không có Ôn Văn ở bên cạnh giúp đỡ, trận chiến của Nhan Bích Thanh và Cung Bảo Đinh nhanh chóng kết thúc, tuy Cung Bảo Đinh đã rất cố gắng nhưng thực lực hai người có cách biệt quá lớn, vì thế Cung Bảo Đinh chỉ đành thất bại.

Cung Bảo Đinh quỳ một chân dưới đất, ngọn lửa trên người suy yếu, tường lửa bảo hộ cũng chỉ còn lại một tầng thật mỏng, dáng vẻ đã sắp chống đỡ không nổi nữa.

"Là một người siêu năng cảnh giới Nắm Giữ, thực lực của mày thật sự rất mạnh, nhưng tao lại phải tiêu diệt mày ở nơi này, thật đáng tiếc."

Tuy nói đáng tiếc nhưng Nhan Bích Thanh lại đang nhe răng cười.

Ban đầu hắn còn thử dựa vào ký ức để học tập xem làm sao để làm người.

Nhưng những chuyện xảy ra trên đường học hỏi làm hắn hiểu được, hắn không cần trở thành nhân loại.

Hắn vốn lạ sự tồn tại cao hơn, sao có thể trở nên thấp kém chứ?

Tiếng hét chói tai, âm thanh tuyệt vọng và tiếng khóc mới là thứ hắn mong muốn, về phần những thứ vớ vẩn kia chẳng qua chỉ là ý thức của Nhan Bích Thanh ảnh hưởng mà thôi.

Nhan Bích Thanh cúi người nhặt lên một cục đá to bằng cái chén, ước lượng một chút rồi cười lạnh với Cung Bảo Đinh.

"Lửa, có thể chống đỡ được đá sao!"

Ánh sáng xanh trên tay Nhan Bích Thanh chớp lóe, dồn hết toàn bộ sức mạnh vào tay, chuẩn bị ném cục đá này tới.

Uy lực của nó chẳng khác gì một quả đạn pháo!

Cung Bảo Đinh nhắm mắt lại, hiện giờ đã không còn sức né tránh nữa.

Nhan Bích Thanh đang định ném đá thì trong thân thể hắn đột nhiên truyền tới tiếng vang giòn tan, sau đó số liệu trên người cũng bắt đầu hỗn loạn.

Cục đá kia bị ném lệch hướng, xẹt vút qua trên đỉnh đầu Cung Bảo Đinh, trực tiếp đốn gãy cái cây lớn ở phía sau!

"Này là.... thứ gì đây?"

Máu tươi từ vết thương trào ra, Nhan Bích Thanh đưa tay tới muốn chặn máu lại nhưng vết thương trên người hắn không phải chỉ có một hai chỗ, hai tay căn bản không chặn được.

"Hiện giờ năng lực của ông đã không dùng được, với tình huống thân thể của ông, cho dù tôi không ra tay thì ông cũng sẽ chết."

Đinh Minh Quang từ trong chỗ tối bước ra, nhìn Nhan Bích Thanh nói: "Thầy.... không thể gọi là thầy nữa rồi, kế tiếp nó sẽ tiếp tục quấy nhiễu thân thể ông."

Sau khi tới đây, Đinh Minh Quang phát hiện hiện giờ chính là cơ hội tốt mà mình vẫn luôn tìm kiếm, chỉ cần kích nổ ám chiêu thì Nhan Bích Thanh sẽ trực tiếp tử vong.

"Thầy, tôi vẫn luôn kính trọng thầy, với tư cách là học trò của thầy, ít nhất tôi cũng phải để thầy chết như là một nhân loại."

"Ha ha... ha ha... ha ha ha!"

Nhan Bích Thanh cười như điên, ánh sáng xanh bao phủ khắp cơ thể, máu tươi cũng không còn phun nữa, sắc mặt Đinh Minh Quang biến đổi, cậu không thể liên lạc được với ám chiêu kia!

"Trong số học trò của tao, mày là đứa rất thông minh, nhưng có phải mày đã quá tự tin rồi không?"

"Tao không phải học trò của mày, đừng giả vờ làm thầy tao." Đinh Minh Quang quát khẽ.

"Tao dùng cơ thể hắn, có trí nhớ của hắn, vì sao tao không phải là hắn, vì sao tao vừa xuất hiện đã bị đám bọn mày truy sát chứ?" Nhan Bích Thanh truy hỏi.

Đinh Minh Quang nghẹn lời.

"Có điều không sao cả, chỉ cần giải quyết mày rồi thì đám bọn mày không thể nào truy lùng tao được nữa."

Nhan Bích Thanh đặt tay lên ngực, sau đó từ trong ngực kéo ra con vượn giả thuyết to cỡ nắm đấm!

"Tao biết mày động tay động chân trên người tao, nhưng tao không biết nó là cái gì thôi, nếu mày không kích hoạt thì tao vĩnh viễn không thể loại trừ nó, may mắn tới cuối cùng mày cũng chịu dùng tới quả bom mà mày đã chôn giấu."

"Có điều tao thật không ngờ thứ mày chôn trong người tao lại chính là năng lực của mày, nếu tao phá hủy nó thì sẽ xảy ra chuyện gì hả?"

Sắc mặt Đinh Minh Quang cứng ngắc, với năng lực của cậu, muốn lưu lại ký hiệu trên người Nhan Bích Thanh mà không bị phát hiện thì chỉ có thể nhét vượn trình tự có ý thức tự chủ nhất định vào cơ thể Nhan Bích Thanh mà thôi.

Vì thế khoảng thời gian này năng lực của Đinh Minh Quang suy giảm rất nhiều, thật không ngờ cuối cùng vẫn bị Nhan Bích Thanh phát hiện.

Nhan Bích Thanh không kéo dài, ánh sáng xanh trên người lóe sáng, con vượn trong tay hắn phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng rồi trực tiếp hóa thành mảnh nhỏ.

Đinh Minh Quang phun ra một ngụm máu tươi, vượn trình tự bị giết chết có ảnh hưởng rất lớn đối với cậu.

Tạm thời Đinh Minh Quang mất đi toàn bộ năng lực, tuy đã qua vài ngày thì vượn trình tự sẽ tự sống lại nhưng Đinh Minh Quang nghi ngờ là liệu Nhan Bích Thanh có cho cậu nhiều thời gian như vậy hay không.

"Tao giải quyết hắn trước đã, hiện giờ mày chỉ là một tên vô dụng mà thôi, không có chút uy hiếp nào cả."

Nhan Bích Thanh lại nhặt một cục đá, chuẩn bị ném.

Lần này Ôn Văn ẩn núp trong bóng tối đã chuẩn bị sẵn con chuột, anh sẽ không để nhân viên thu nhận đầu tiên của mình chết như vậy.

Nhưng rất nhanh, Ôn Văn mỉm cười điều khiển con chuột lẩn đi thật xa, tiếp tục quan sát cuộc chiến.

Bởi vì anh biết, lần này Cung Bảo Đinh sẽ thắng!

Cục đá bị Nhan Bích Thanh ném đi, nhưng cũng vào khoảnh khắc này, ngọn lửa trên người Nhan Bích Thanh bùng lên dữ dội, trực tiếp hóa thành một quả cầu lửa đường kính vài mét vây quanh anh.

Cục đá kia còn chưa thể tiếp cận người Cung Bảo Đinh đã hóa thành nham thạch nóng chảy rớt xuống đất.

Cầu lửa bay lên giữa không trung rồi phát ra một tiếng kêu bén nhọn vang tới tận mây xanh.

Một lát sau, một đôi cánh mang theo ngọn lửa hừng hực đâm thủng quả cầu lửa kia rồi giang ra thật rộng, tia lửa giống như hạt mưa rơi xuống, tình cảnh trông giống như mộng ảo.

Cung Bảo Đinh đã hoàn thành đồng hóa!

...

Bên ngoài khu vui chơi, Cao Phỏng thở dài một hơi.

"Aiz, người này đúng là không hăng hái chút nào, mình không chỉ phải đề phòng tên thám tử điên kia mà còn phải đề phòng hắn bị người khác giết chết."

Cao Phỏng lấy ra một bộ đàm có tín hiệu mạnh, chuẩn bị ném vào trong khu vui chơi để Nhan Bích Thanh trốn thoát.

Bộ đàm này được đặc chế, tín hiệu gửi đi rất khó bị quấy nhiễu, vì thế mới có thể giúp Nhan Bích Thanh trốn thoát nhiều lần như vậy.

Nhờ vào năng lực quỷ dị của hắn, bộ đàm trực tiếp bay ra ngoài.

Đây là vật phẩm hắn dùng năng lực của mình để đổi, rất khó bị cắt đứt.

Nhưng ngay lúc này, bộ đàm bị một bàn tay lớn như một cái quạt hương bồ chặn lại, trực tiếp đập vỡ, biến thành một mớ linh kiện.

"Ui... bộ đàm này có tiền cũng không mua được đâu đó..."

Cao Phỏng đau lòng đưa tay tới, chỉ là không có cách nào cứu vãn.

Đứng trước mặt hắn là một người đàn ông cao lớn như một cái tháp sắt, trên người mặc áo giáp vừa dày vừa nặng, đứng ở đó giống như một cái lon sắt.

"Kỳ quái, mày là ai thế hả?" Cao Phỏng quay đầu sang hỏi.

"Tao là ai không quan trọng, quan trọng là... mày phải chết ở đây!"

Người đàn ông cao lớn ồm ồm nói xong thì cả người giống như một chiếc xe tải lao tới chỗ Cao Phỏng.

Cao Phỏng hừ nhẹ một tiếng, tùy tiện xuất hiện một tên nói hắn phải chết ở đây, này chẳng phải quá mất mặt à?

Cao Phỏng theo gió lượn tới trước tên cao lớn này, tay cầm một cây đinh đen rỉ sét, hắn muốn giết chết tên này.

Là một phân thân tồn tại để làm bản thể vui vẻ, bản thân Cao Phỏng không có chút năng lực công kích nào, nhưng cây đinh đen này thì có!

0.11235 sec| 2402.375 kb